Viết về nghề giáo dục đặc biệt
Với bao nhiêu lí trí và niềm hi vọng của bản thân khi đến trường Măng Non- Ngôi nhà chung đầu tiên sau khi tốt nghiệp Sư Phạm và bao lần làm công việc trái ngành. Muôn ngàn sự lựa chọn ngoài kia, như là một cái “Duyên” đã đưa tôi đến một môi trường có những đứa trẻ rất đặc biệt. Những ngày đầu đi làm, giao tiếp, quan sát từng trẻ, bản thân tôi đã thật sự sốc bởi những hành vi của các bạn. Tiếp nối những ngày sau đó, tôi luôn nghi ngờ bản thân có thể tiếp tục được với công việc này hay không? Luôn hỏi sao lại khó đến thế,hay là bỏ cuộc?... Nhưng rồi, mỗi ngày thấy những người đồng nghiệp luôn sẵn sàng hỗ trợ mình, tận tình chia sẻ, chăm sóc, dạy dỗ trẻ. Tinh thần như được tiếp sức, được truyền lửa nghề và thế là tôi quyết tâm theo đuổi con đường mình chọn.
Phải thật sự trải qua mới biết những khó khăn và vất vã của nghề giáo đặc biệt này. Nhưng đôi khi lại rất hạnh phúc khi thấy trẻ đã biết tự lau tay khi bị bẩn, ý thức tự đi vệ sinh, mặc dù cô đã phải kiên trì hướng dẫn nhiều tuần hoặc cả tháng. Hay là khoảnh khắc trẻ ôm lấy mình hôn vào má và nói yêu cô, rất là đáng yêu. Và cảm giác nhớ đến những gương mặt “ khó chịu” khi mình không đến lớp. Đó cũng là những điều đơn giản nhưng tạo nên động lực lớn cho chính bản thân tôi. Dần dần tôi càng yêu nhiều thêm những vết xước của những đứa trẻ này. Bản thân luôn cố gắng từng chút với niềm hi vọng chưa bao giờ tắt về một ngày các bạn sẽ “ tốt nghiệp” và hòa nhập với cuộc sống bình thường.