Viết về nghề giáo dục đặc biệt
Cơ duyên bắt đầu với giáo dục đặc biệt bằng hai từ “bỏ nghề”. Tôi từng là một giáo viên “ mất lửa với nghề”. Sau bao lần “nhảy việc” không biết vì điều gì tôi tiếp tục gắn liền với những đứa trẻ. Những ngày đầu chập chững bước vào nghề bằng những tiếng “la hét”, những âm thanh “xì xầm”, những cử chỉ lạ thường, những lần học chẳng nhớ,…Khiến bản thân cảm thấy thật áp lực và mệt mỏi. Trở về nhà với những vết xước, vết cào, vết bầm,…làm cho bản thân tôi tự đặt câu hỏi “Nên tiếp tục, hay dừng lại?”.
Ấy vậy, những đứa trẻ lại có thứ tình cảm rất đặc biệt dành cho người đồng hành như tôi đây. Chẳng giỏi thể hiện cảm xúc, ngoài những lúc tức giận la hét, đôi khi kèm theo những cái ôm, hôn má, vuốt ve. Đó là những niềm an ủi, là động lực để tôi tiếp tục từng ngày cùng các em. Vào một ngày “bình thường” tôi bất chợt bắt gặp những khoảng khắc,khi nhìn thấy sự tiến bộ của trẻ từ không biết nói đã biết bật được những âm a, âm ô đầu tiên hay giúp một em bé từ chưa gì về thế giới xung quanh đến khi biết nhận biết màu sắc, âm thanh của cuộc sống, biết tự chủ khi đi vệ sinh, có tiến bộ về hành vi, nhận thức, tự phục vụ được bản thân,…Tôi chợt nhận ra chỉ cần bản thân cố gắng thì những đứa trẻ sẽ tiến bộ và trưởng thành theo cách riêng của các em. Đó là niềm vui của Phụ Huynh của cả tôi khi nhìn thấy các em thay đổi, tiến bộ từng chút một.
Có lẽ, sự thay đổi tích cực của em đã giúp tôi nhận ra mình rất yêu nghề “Kiên trì, thấu hiểu thì chắc chắn sẽ thành công”.